---
Nụ cười của họ ám ảnh tôi. Kể cả khi tôi thất bại hay làm điều gì đó sai lầm, họ tiếp tục cười. Điều đó khiến tôi rùng mình. Tôi muốn gặp ai đó tuyệt vời giống như tôi, nhưng ko hoàn hảo. Thỉnh thoảng, tôi thức suốt đêm, sau khi họ đã đi ngủ hết, đặt cái đầu nhỏ bé hoàn hảo của họ xuống giường, chỉ lúc đó tôi mới cảm thấy thoải mái. Tôi nhìn ra xa vào bầu trời tối hoàn hỏa và cầu nguyện với những ngôi sao hoàn hảo, rằng một đêm nào đỏ, một đêm của những đêm không ngủ, tôi sẽ tìm thấy một ngôi sao ko-hoàn hảo-lắm. Có thể nó chuyển động, có thể nó hơi tối hơn các ngôi sao khác. Có thể nó chỉ cần tự nhiên biến mất. Bất cứ việc gì.
Không phải vì tôi là một con người tồi tệ, chỉ là... tôi... ổn. Tôi có tấm bằng bình thường, tôi có một công việc bình thường với mức lương bình thường. Điều này không hoàn hảo. Qua những hàm răng mỉm cười và những đôi mắt nhảy nhót đó, tôi biết có một sự thất vọng và ghét bỏ. Họ có thể trông hoàn hảo ở bên ngoài, nhưng ai biết điều gì đang diễn ra bên trong? Họ đều ghét tôi. Điều đó là thật. Mà, tôi lại thấy làm thoải mái với việc đó. Vì điều đó nghĩa là họ thực ra đều ít hoàn hảo hơn vẻ ngoài của họ. Ghét một người cùng đẳng cấp là một tội lỗi.
Tôi mơ rằng một ngày nào đó, ai đó trong số họ sẽ bất cẩn. Ai đó trong số họ sẽ ghét tôi đến mức họ làm gì đó, như là quát, hét lên, hoặc tốt hơn nữa, là đánh tôi. Đó là điều ước thực sự. Ai đó hãy đánh tôi đi.